Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Em và những khoảng trống không Anh


Nắng vàng – ngày xanh – không có Anh

Những ngày cuối tuần Hà Nội, nắng vàng rực rỡ, thứ màu vàng mượt mà trải đều khắp không gian… Và Em, ngồi thu lu một góc, giương đôi mắt bướng hướng ra thật xa nhìn nắng nhảy nhót, vui đùa, lòng dấy lên bao nhiêu xúc cảm ngọt ngào. Đứa con gái trẻ chưa tròn đôi mươi  trong con người em muốn vẫy vùng dưới nắng, muốn đi chơi, ca hát tung tăng. Em muốn diện quần jean và áo thun rộng thùng thình, nhảy chân sáo hát hò ầm ĩ như thể xung quanh chẳng có ai để ý đến mình. Em muốn ngồi đu đưa chân trần bên mặt hồ phẳng rộng, hát vu vơ những giai điệu thân quen, rồi cười lên rúc rích…
Muốn là có thể. Đúng là em hoàn toàn có thể làm tất cả những điều đó, một mình – hoặc – không. Nhưng hình như không gian quanh em thiếu thốn thứ gì đấy, khiến em chẳng có đủ can đảm và động lực mà bước ra đường. Vì ngoài đường, có không ít những cô gái trẻ trung vui cười hớn hở, họ khác em, là ở cái nắm tay rất chặt của người con trai mà họ yêu. Anh có thấy không? Giá như có anh chạy theo sau em khi em vô tư nói hát, nhắc em tránh những chướng ngại có thể khiến em vấp ngã, và chỉ mỉm cười lắc đầu nhìn em. Và giá như, có anh ngồi lặng yên bên em, nghe em hát thầm thì rồi cười thật khé, kéo em gục đầu vào vai anh. Như vậy, chẳng phải mới đủ đầy hay sao?
Đến khi nào thì em mới có được thứ hạnh phúc tưởng chừng như giản đơn ấy? Và đến khi nào, em mới thôi rên rẩm bài tình ca cũ rích rằng Sao chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến em? Đến bao giờ những bài tình ca em ê a hát, mới thôi vắng bóng một người, là ANH. Đến bao giờ hả anh?

with or without you Em và những khoảng trống không Anh

Gió mát – trăng thanh – không có Anh.
Những tối mùa hè Hà Nội, gió mát rượi, hun hút thổi, thứ gió nhẹ tênh loang tràn khắp không gian đen quánh như nhung… Và Em, nằm bẹp dí ở góc giường, nhìn theo những cành lá đu đưa theo gió, trong lòng lại trào dâng bao nhiêu hờn tủi chân thật, về Anh. Đứa con gái trẻ trong em thấy tủi thân ghê gớm khi nhìn theo từng đôi, từng đôi một nắm chặt tay. Cái bóng nhỏ lô nhô bên cạnh cái bóng cao lớn hơn di chuyển nhịp nhàng dưới ánh sáng vàng đậm của đèn đường. Em muốn đạp xe ngược gió, cười vang, mái tóc ngắn xõa tung đắm mình trong sương, trong gió bay theo những vũ điệu riêng, thuần khiết. Em muốn ngồi im một góc, rủ rỉ nói về ngày mai…
Dĩ nhiên, em có thể làm điều đó, nếu như em muốn. Nhưng anh có thấy là, nếu chúng ta có đôi thì tuyệt với như thế nào không?
Đêm qua, trời trở gió anh ạ. Gió thổi mạnh, gió rít từng hồi qua kẽ hở của ô cửa sổ kính. Rồi mưa vội vàng đến, táp mạnh xuống mái hiên, lộp độp. Và Em, chẳng biết làm gì ngoài việc co quắp trong chăn, sụt sùi cùng những hờn tủi vu vơ.
Dẫu vẫn biết hạt buồn nhẹ lắm, bay mãi rồi cũng có lúc neo đậu lại rồi tan biến thôi. Nhưng sao em vẫn thấy tủi thân khủng khiếp.
Phải mất bao lâu thì khoảng trống trong em mới tan biến? 
Ps: Cần một người đưa qua đường Hà Nội!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét