Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Rốt cuộc vẫn vậy

Đường xa, đi về rong ruổi giữa cái nắng hoang hoải, tự dưng cảm thấy bản thân mình lẩn thẩn, điện thoại thì hình như vẫn lặng lẽ trống trơn…
come back Rốt cuộc vẫn vậy

Trưa về nhà mẹ, nằm nhìn hoa rơi ngoài hiên, nắng trưa chập chờn theo gió, mọi thứ tịnh yên cho ánh mắt phai màu… Rốt cuộc thì mọi thứ vẫn vậy, giống như qua khứ lặp lại những điều quen thuộc mệt nhoài và chông chênh. Không đợi chờ, không trách cứ, không hờn giận, chỉ là không biết, không biết vì sao người cứ đối với mình như vậy thôi, không thay đổi gì cả… Cơn mưa tối qua vẫn cứ đau âm ỉ trong lồng ngực, nhiều khi cứ sợ lúc nào đó mình bị quật ngã đến không đứng lên được. Sau này điều gì còn, điều gì mất cũng không biết. Liệu còn gì quan trọng, còn gì có thể giữ lại được…
Con mèo vẫn ngồi ngoài hiên một mình, nghe gió về, nghe mưa về, biết đâu nó lại chẳng đang ngóng trông điều gì, chỉ là mình không hiểu thôi. Mình cũng nằm yên, cho cơn đau nằm yên, không nghĩ suy, chỉ thỉnh thoảng đem tháng năm ra đong đếm, xem thử người vui được bao nhiêu, mình buồn được bao nhiêu, không có gì rõ ràng, đến khi mưa về âm ẩm lạnh trong hơi gió luồn qua cửa sổ. Ừ, chắc giống như gió vậy, có ai bắt được gió đâu…
Mọi thứ bây giờ vẫn ổn, những điều mới, những gương mặt và mối quan hệ khác, miễn đừng xáo trộn nhiều quá, không nên…
Trưa nằm nghe mưa, nghe tình ca, nghe đau và giấc mơ ngủ quên nơi bậc cửa, giống con mèo lặng câm mãi không ai hiểu những điều nó mong muốn và đợi chờ.
Mưa tạnh và chiều tỉnh dậy trong màu nắng nhạt như màu mắt. Mẹ đi chợ về mua cho trái dừa, cho thêm ít muối và uống, vậy mới nhớ ở đời không phải ngọt ngào lúc nào cũng tốt và nước mắt nhiều khi cũng không phải mặn…
Chiều về lại phố, đi cùng học sinh tan trường, ngược nắng, những chiếc bóng cứ ngả dài…
Cánh tay buông rồi nhớ, nhớ mọi thứ đã đủ rồi…
Về thôi, để tim còn chút ít bình yên…
Wonsul

Gocsuyngam

0 nhận xét:

Đăng nhận xét