Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Nối em vào anh chiếc hôn nồng


Nhặt chút nắng vàng trên góc phố ta từng hò hẹn để giữ lại làm tin, gió cũng đang lặng lẽ gom từng chiếc lá khô trên nền gạch cũ, nghe thời gian đang ru hồi ức ngủ quên bên chiều nhạt nắng.

Em đi ngược đường về quá khứ, sương đã giăng phong kín lối về hai ngả, chỉ còn riêng tiếng độc huyền sót lại giữa những ngày không nhau.

Phố nơi em đã bừng lên muôn nghìn chiếc bóng đèn trong chiều chạng vạng, nhưng chiếc bóng của em lạc mất đâu rồi, ánh nguyệt cũng mỏng manh quá nên không đủ soi rõ chiếc bóng anh trong em.

Khoảng cách dạt ta về hai phía lơ ngơ, chỉ còn mình em ở lại chăm bẵm từng ngày ký ức một cách khổ nhọc. Mỗi ngày về trên con đường cũ, em lại trải thảm dưới chân mình đi bằng kỷ niệm và tự dỗ lòng khi qua phố một mình.

Em lại thấy mình loay hoay mãi trước thềm quá khứ, cứ trầm tư như một pho tượng, tất cả đã thành quen và thật khó có thể giữ cho mình đừng khóc trước những gì vốn rất thân thuộc.

Gió sông Hương vẫn đang chày những dòng phù sa duyên nợ.

Cho em nối anh vào em chiếc hôn nồng.

Cho em hong lại mùa cũ vội

Cho em trì hoãn lại những cơn mê.

Tàn chiêm bao rồi em sẽ sống cho mình rất thật, vẫn biết day dứt đó như một vết bỏng không bao giờ lành. Trong đời em còn có rất nhiều dấu hỏi. Sao định mệnh không cho người này hoặc người kia một cơ hội về duyên nợ để được gặp nhau.

Em đau đớn chấm cho mình một dấu than lơ lửng, vắt mình trên muôn vạn nẻo đường đi nên vô tình dẫm chân vào nhấp nhô của giữa quên và nhớ, bởi vì chiều đã quay ngã sang màu diệp lục và nhá nhem tối nên em không rõ lòng mình.

Tiếng guốc thời gian dồn về phía lo âu khắc khoải. Hồi ức mờ xa dần. Em tự hỏi, liệu những tháng năm mình đã sống, hạnh phúc mang lại cho em nước mắt hay là nức nở?

Em vội chụp ký ức hôm qua vào bức họa không màu.

Một màu tóc em vàng gam nắng.

Màu mắt anh gam xanh lá cỏ.

Nụ hôn anh gam màu đỏ nồng nàn.

Bàn tay em đang nhúng vào một lọ sơn đậm quánh ký ức và đã pha thêm một thứ bột cọ màu hoài nhiệm để bức tranh dầy lên hơn, hy vọng thời gian sẽ không làm úa màu.

Chợt giật mình vì sự tài hoa của một kẻ như em đâu phải là họa sĩ, khi bức tranh hiện ra những lằn ranh méo mó và biến dạn bởi những hỗn độn nhập nhòe của những bảng màu khô khốc. Em thêm vào một tí nước mắt, bức tranh hoen vỡ ra nhàu nát và lấm lem chẳng rõ hình thù.

Em nhấn vào ẩn khuất một vết lở, tất cả ngày hôm qua vỡ ra như dòng thác xoáy, em hối thúc miền yên ả cuộn xoay trong âm khúc, trút nhẹ thiện căn của riêng mang để ru nồng điệu sóng sánh nối anh vào em chiếc hôn nồng bằng ngôn ngữ của mỗi ngày, em gửi vào dòng sông vẫn đang trôi từng giọt phù sa duyên nợ.

(st)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét